Tình sầu lỡ chạm nhẹ mi em
Để giọt sương khuya ướt đẫm thềm
Thuở ấy duyên ta là mộng đẹp
Giờ này giấc điệp chẳng mơ êm
Quên vùng kí ức làm môi mặn
Đợi bụi thời gian phủ gót mềm
Nhặt ánh sao băng vừa tắt lịm
Trao vần chữ gửi nhớ từng đêm
Tnguyễn
Chờ anh đôi ngã mênh mông
Chờ nhau đến cõi hư không một ngày
Chờ khi tình vỗ cánh bay
Chờ đêm lệ nóng đong đầy mắt nhung
Chờ đàn lạc nhịp phím chùng
Chờ duyên tủi phận chẳng cùng lối đi
Chờ ân ái để làm chi
Chờ mưa Ngâu gửi biệt ly giọt sầu
Chờ thuyền bỏ bến về đâu
Chờ tim lỗi nhịp tìm nhau héo mòn
Chờ trầu xanh biếc cau thơm
Chờ mang áo cưới hài cườm thêm đau
Chờ khi ta lạc mất nhau
Chờ tay ghì chặt hôn sâu mãi hoài
Chờ hồn thơ nhỏ lạc loài
CHỜ RU … em mượn bờ vai … em chờ
Chờ anh em héo từng giờ …
Tnguyễn
Yêu một ngày nên Em còn tìm hiểu
Có hay không để nói một tiếng “Thương”
Vì em nghĩ gặp anh là số mệnh
Rồi vấn vương mơ ước sẽ chung đường
Yêu đôi ngày thì Em nào thấu hiểu
Duyên thì có nhưng nợ vẫn mãi không
Vòng tay thiếu nên chiều Đông giá lạnh
Tình lạc miền tuyết trắng phủ mênh mông
Yêu trăm ngày cho Em vừa chợt hiểu
Phận mỏng manh như lá úa lìa cây
Môi chưa nhận một nụ hôn thanh khiết
Em sợ tình gió cuốn khuất theo mây
Yêu ngàn ngày Em nhớ nhung khó hiểu
Mãi ao ước mình là một đôi chim
Theo sóng biển đôi ta cùng phiêu lãng
Mộng trùng dương ân ái mãi đắm chìm
Yêu vạn ngày Em xin Trời thấu hiểu
Mơ gặp anh một lần giữa mùa Đông
Môi tìm nhau dẫu mòn ngày tháng cũ
Lửa yêu đương đốt cháy cả cõi lòng
Tnguyễn
Trong đau đớn tận cùng quặn thắt
Cố ngăn dòng nước mắt chảy lâu
Tim em trĩu nặng nỗi sầu
Chìm trong cõi nhớ thật sâu khẽ khàng
Cali lạnh mơ màng sương khói
Tình chờ mong vời vợi thêm buồn
Yêu nhiều ghen giận mãi luôn
Giọt châu đẫm gối như cơn bão ngày
Ôm thật chặt vòng tay kẻo nhỡ
Đừng để tình dang dở hết thời
Thả hồn lơ lửng chơi vơi
Nghe niềm ân ái đầy vơi tuôn trào
Thuyền xa khuất chênh chao sóng vỗ
Lòng biển là bến đỗ tình ta
Tình thơ một thuở đậm đà
Tim em một nửa trao ra yêu người
Câu nhắn nhủ gửi người phương ấy
Cả biển người chỉ thấy anh thôi
Em về thả nắng bên đồi
Chờ anh tặng nụ hôn môi em chờ
Tnguyễn
Hoạ bài Đã Muộn - Tphạm
Tình như lá đổ giữa lưng trời
Vỡ mộng âm thầm rớt biển khơi
Gặm nhấm niềm đau đành lỡ dở
Vùi chôn nỗi nhớ chịu xa rời
Tim gầy nửa trái còn rung động
Lệ nóng hai dòng bỗng chảy rơi
Dẫu biết mình yêu thì khổ lụy
Làm sao cưỡng được trót thương rồi...
Tnguyễn
Họa bài Còn Nhớ Nhau - Tphạm
Khơi niềm nhớ lã chã hàng châu
Mưa buốt lòng em vạn nỗi sầu
Chưa cạn men tình ly rượu đắng
Vội tàn ân ái nửa hồn đau
Môi hồng thuở ấy còn thơ dại
Má phấn giờ đây đã nhạt màu
Lưu luyến xin chờ trong mộng mị
Dập dìu hơi thở mãi yêu nhau
Tnguyễn
Chiếc lá vàng Thu rụng cuối mùa
Nhặt tìm kỷ niệm mối tình xưa
Anh theo ròng rã từng con phố
Em đợi bơ vơ dưới bóng dừa
Gió thổi mây chờ mưa nhớ quá
Chiều tàn hoa gọi nắng về đưa
Lòng như sóng biển triền miên vỗ
Duyên nợ trời cao nỡ cợt đùa
Tnguyễn
Anh làm lạc mất một tình yêu
Rạch nát tim em máu rỉ nhiều
Mỗi lúc đêm về nghe vắng lạnh
Và từng chiều xuống thấy cô liêu
Mơ vừa rớt rụng trong làn gió
Mộng chẳng hoà theo giữa sáo diều
Nước mắt che sầu – sầu ướt rượt
Trăng mờ nhạt bóng – bóng nghiêng xiêu
Tnguyễn
Thơ Đường trả lại nhắn cùng anh
Chẳng thể bên nhau dệt mộng lành
Mỗi chữ tình trao hờn má thắm
Từng bài ý họa tủi ngày xanh
Khơi bùng ngọn lửa trong tê tái
Đốt cháy linh hồn thật mỏng manh
Vạn mũi dao đâm lòng rướm máu
Mây trời bỗng hóa lệ long lanh
Tnguyễn
Đêm về nức nở suốt canh thâu
Giận dỗi Chàng Thơ một bóng sầu
Ngắm ánh trăng soi buồn chẳng cạn
Nhìn vì sao rụng nhớ càng sâu
Mưa rơi lất phất trời Thu lạnh
Gió thoảng bơ vơ giấc mộng đầu
Ướt sũng Đường Thi ngàn giọt lệ
Thôi hờn phải đợi đến bao lâu
Tnguyễn